Có thể thấy vầng trăng tròn giữa không trung này càng lên càng cao, càng ngày càng sáng, Dương Thần cũng kinh ngạc đến mức há to miệng, ngửa đầu nhìn tới trợn mắt há hốc mồm.

Tôi bỗng nhiên liền ý thức được, ánh trăng này tuyệt đối là do Y Thắng động tay động chân làm ra, vì thế nên tôi trầm giọng nói với Dương Thần.

- Lưu ý một chút, đây là pháp bảo của tên kia, gọi là gì Nguyệt Hoa Thủy Kính (hoa trong gương trăng dưới nước), cực kỳ lợi hại, ngàn vạn lần không được để ánh trăng này soi vào trên người.

Dương Thần nghiêm nghị, vội đứng dậy đi với tôi vào đứng ở dưới mái hiên, cùng nhau ngẩng đầu nhìn ánh trăng kia lan tràn ở trong bầu trời đêm, chung quanh càng thêm sáng ngời, ánh trăng kia giống như sương mù, ở trong bóng đêm tản ra vầng sáng dịu nhẹ, tôi không khỏi nhớ tới ngày đó ở dưới cầu Đông Hồ, khi tôi bị ánh trăng này bao phủ vào trong, cảm giác như tôi không thể khống chế nổi cơ thể mình nữa.

Tôi không thể không thừa nhận, ánh trăng này nhìn như mỹ lệ, nhưng lại giống như độc dược, chỉ cần bị ánh trăng này chiếu vào thì tôi cũng không có biện pháp phá giải, nếu không phải lần trước kịp thời đem tâm thần chìm vào trong bức họa thiên thư, chỉ sợ cũng sẽ bị tên kia khống chế.

Nhưng mà dù cho tôi có thể không chịu ảnh hưởng, vậy Dương Thần làm sao bây giờ? Lại nói, tôi mặc dù đem tâm thần chìm vào trong bức họa thiên thư, nhưng lại không thể nào khống chế được tình huống bên ngoài thân, đến lúc đó Y Thắng nhân cơ hội ra tay, tôi cũng sẽ bị hắn ta quản chế.

Trong lúc nhất thời, trong lòng tôi chuyển qua vô số ý niệm, lại không thể nghĩ ra được cái biện pháp nào tốt cả, chỉ có thể kéo Dương Thần tránh né ở dưới mái hiên, né tránh ánh trăng dần dần che trời lấp đất kia.

Nhưng như vậy không hề nghi ngờ là vô dụng, ánh trăng kia càng lên càng cao, phạm vi càng lúc càng lớn, mới đầu giống như một chiến đèn pin, vừa rồi chính là đèn pha, mà hiện tại đã như một vầng trăng chân chính treo ở trời cao, ánh trăng kia không có gì che đậy hay trở ngại mà rơi thẳng lên mặt đất, rơi tại trong sân, có thể thấy hai chúng tôi đã tránh cũng không thể tránh.

Dương Thần túm lấy tôi nói.

- Đi, vào nhà……

Tôi vỗ ót cái bộp, như thế nào mà lại quên đi mất chuyện này chứ, bên ngoài không có chỗ trốn, vậy thì chạy vào nhà đi.

Hai chúng tôi không nói hai lời liền vào phòng, đóng cửa lại dựa vào trên vách tường lau mồ hôi, Dương Thần nói.

- Quả nhiên thật là lợi hại, vừa rồi tôi cũng cảm thấy tâm thần không yên, ý thức mơ hồ, mụ nội nó, pháp thuật này giống như không có quan hệ gì với Thiên Thư Lỗ Ban, vậy làm sao để phá giải nó đây?

Tôi lắc đầu nói.

- Không dễ phá, nếu tên kia trực tiếp công kích chúng ta, tôi còn có biện pháp khả thi, nhưng cậu ta lại dùng cái chiêu thức ấy…

Sự thật đích xác như thế, tôi nhớ rõ có một lần, là tôi dựa vào một tờ Cấm Tự Quyết mới phá được Nguyệt Hoa Thủy Kính của cậu ta, nhưng lần đó cùng tình huống lần này khác nhau xa, lúc này đầy trời đều là ánh trăng, hơn nữa Nguyệt Hoa Thủy Kính này lại treo cao giữa bầu trời, rồi làm thế nào để phá nó bây giờ?

Tôi không khỏi thầm hận chính mình phản ứng chậm chạp, nếu nhân lúc vừa rồi Nguyệt Hoa Thủy Kính vừa mới dâng lên giành ra tay trước, tình huống có lẽ không như vậy rồi, nhưng hiện tại……

Hối hận đã không còn kịp rồi, tránh né hiển nhiên cũng không phải là một biện pháp tốt lành gì, bởi vì ngay cả khi chúng tôi che đậy hết tất cả các cửa sổ lại, vẫn sẽ có ánh trăng lọt vào qua khe cửa, hơn nữa thật sự nếu bị người ta chặn ở trong phòng không dám đi ra ngoài, vậy dĩ nhiên cũng xem như là chúng tôi thua.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát cắn răng một cái, nói với Dương Thần.

- Cậu ở trong phòng làm hậu viên cho tôi, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng, tôi đi ra ngoài phá thuật pháp của cái tên kia!

Dứt lời, tôi cũng mặc kệ Dương Thần, bỗng nhiên mở cửa xông ra ngoài.

Lúc này dù là bên ngoài hay bên trong viện đều trải đầy ánh trăng, hầu như là sáng như ban ngày, sau khi tôi nhảy ra, ánh trăng kia lập tức liền không bị gì che chắn nữa mà chiếu thẳng lên người tôi, tuy là tôi sớm có chuẩn bị, vận khởi toàn bộ tinh thần lực chống cự, thế nhưng trong lòng cũng đột nhiên run lên, thiếu chút nữa liền chống cự không được.

Tôi vội vàng thu liễm tâm thần, đồng thời phát động Huyết Ngọc Ban Chỉ, đầu ngón tay đau xót, trên ban chỉ đã lưu động thêm một tầng huyết sắc.

Tôi không chút do dự liên tiếp bắn ra mấy giọt máu tươi, huy động ngón tay, mạnh mẽ thoải mái, trong chốc lát đã viết bốn cái chữ Cấm to lớn bằng máu xung quanh cơ thể!

Sau khi viết ra hết bốn chữ này, tôi chỉ cảm thấy tâm thần hơi loạn, trong lòng hiểu được rằng cái này đại khái đã là cực hạn bây giờ của tôi rồi, nếu không phải mấy ngày nay tinh thần lực tăng nhiều, là không có khả năng một hơi viết ra bốn cái huyết chú.

Bốn cái chữ Cấm này phát ra hồng mang ở dưới ánh trăng, bao vây ở chung quanh thân thể của tôi, dường như chống cự ánh trăng kia xâm nhập. Tôi tĩnh thần, lập tức vẫy tay một cái, một hơi đem quăng bốn cái chữ Cấm kia ra ngoài, chỉ thấy bốn cái chữ Cấm kia thoáng chốc biến lớn, phát ra hồng mang liên tiếp lại với nhau, tự động chậm rãi dâng lên giữa không trung, mà những nơi hồng mang này đi qua, ánh trăng lại trở thành hư không!

Tôi kinh ngạc mà nhìn một màn này, trong lòng tức khắc sáng tỏ ý nghĩ của Cấm tự quyết, thì ra nó là như thế này!

Cấm, chính là khởi điểm của Cấm kỵ, nhưng cũng là kết thúc của Cấm kỵ.

Tất cả những lực lượng không thuộc về nhân gian đều là Cấm kỵ, cái chữ Cấm này có thể cấm hết thảy những lực lượng vượt xa người thường!

Nói cách khác, cho dù là tà pháp cũng được, đạo thuật cũng thế, chỉ cần gặp chữ Cấm này của tôi, hết thảy đều sẽ bị cấm, giống như bây giờ, ánh sáng hồng quanh chữ Cấm càng thêm loá mắt, Nguyệt Hoa Thủy Kính của Y Thắng phát ra ánh trăng, gặp được hồng mang liền biến mất hầu như không còn.

Chậm rãi, ở chung quanh tôi hình thành một cái cảnh tượng kỳ quái, ở xung quanh chỗ mà tôi đứng vẫn là một mảnh hắc ám như cũ, hướng lên trên là một vòng hồng mang, lại hướng lên trên nữa, mới là ánh trăng.

Mà cùng lúc đó, trong bóng đêm cũng truyền đến một tiếng “di” nhẹ nhàng, ngay sau đó có một đạo ánh sáng trắng bắn ra, đánh vào giữa phía trên Nguyệt Hoa Thủy Kính đang lơ lửng giữa không trung, Nguyệt Hoa Thủy Kính nhất thời hơi hơi run rẩy, ánh trăng lại mạnh mẽ hơn nữa, như sóng biển tầng tầng lớp lớp, liên miên tràn ra, rõ ràng là cái tên Y Thắng kia nhìn ra điều không ổn nên tăng lực công kích.

Tôi hừ một tiếng, trận đấu pháp này, chỉ tới lúc này mới có chút ý tứ. Chỉ thấy ánh trăng giữa trời lại tạo áp lực lần nữa, hồng mang của chữ Cấm kia bị cản trở, nhất thời khí thế khuếch tán chậm lại, mà bốn chữ kia đã dần dần dung hợp lại một chỗ, hóa thành một mảnh hồng mang, chống lại ánh trăng xâm nhập.

Tôi nhíu nhíu mày, không thể tưởng được Y Thắng cư nhiên lại lợi hại như thế, lần trước ở cầu Đông Hồ, một luồng ánh trăng của cậu ta cùng với một chữ Cấm của tôi cũng đã đấu lực lượng ngang nhau, lúc này cậu ta thả ra ánh trăng đầy trời, mà tôi cũng viết ra bốn cái chữ Cấm, không thể tưởng tượng được vẫn là một kết cục ngang cơ.

Nhưng mà lúc này đây lại không giống với lần trước, lần đó chỉ vì bảo mệnh, lần này tôi lại cần thiết muốn thắng.

Cắn chặt răng, tôi hợp lực lại huy động ngón tay lần nữa, vứt ra một giọt máu từ trong Huyết Ngọc Ban Chỉ, duỗi ngón tay viết thật nhanh, trong chớp mắt lại viết thành một cái chữ Cấm màu hồng, sau đó lại phất tay đánh ra lần nữa, hồng mang kia có thêm lực lượng bổ sung, lập tức uy thế đại trướng, bỗng nhiên lại khuếch tán thêm về phía trước.

Nhưng lần này, trong đầu tôi lại bị một trận choáng váng, lảo đảo lui hai bước mới đứng vững, trong thân thể hình như vừa mới bị lấy mất thứ gì đó, cả người uể oải vô lực, trong lòng nhảy loạn, thậm chí trong chốc lát hô hấp dồn dập hơn hẳn.

Tôi thầm nghĩ Huyết Chú Cấm này quả nhiên lợi hại, đừng nhìn chỉ là dùng một giọt máu tươi, nhưng phải biết rằng, máu tươi này là dùng để dẫn phát lực lượng ẩn trong Huyết Ngọc Ban Chỉ, nói một cách khác đây là một cái nhẫn lấy máu làm vật dẫn, tuy rằng mỗi lần chỉ chảy ra một giọt máu, nhưng trong đó lại áp súc tinh hoa, nhìn thì chỉ có một giọt, trên thực tế chắc phải bằng cả một chén máu, mới có thể ngưng tụ ra được lực lượng mạnh mẽ như thế.

Y Thắng ở nơi tối tăm lại hừ lạnh một tiếng, mắt thấy lại có thêm một đạo ánh sáng trắng bắn ra, đánh vào phía trên Nguyệt Hoa Thủy Kính, ánh trăng lại lần nữa đại thịnh, gia hỏa này dường như là muốn cùng tôi đánh bừa!

Khí thế bay lên của hồng mang lại bị ngăn cản, nhưng ánh trăng kia nhất thời cũng không thể nào rơi xuống, hai cái cứ giằng co, nhất thời lại rơi vào cục diện nửa vời.

Tôi không khỏi tức giận, cái tên Y Thắng này cũng không biết rốt cuộc là từ đâu chạy ra đây, muốn đoạt đồ vật thì cũng nên đoạt cho đúng lý hợp tình, chỉ thấy cậu ta không ngừng đánh ra ánh sáng trắng, một cái, hai cái, ba cái…… Nguyệt Hoa Thủy Kính ở giữa không trung đã chịu lực lượng của cậu ta mà trở nên gay gắt, không ngừng mở rộng, không ngừng run rẩy, lực lượng ánh trăng vô cùng vô tận lộ ra, thực hiển nhiên cậu ta lại muốn cùng tôi không chết không ngừng!

Mắt thấy, hồng mang chữ Cấm lại chịu cản trở lần nữa, mà lúc này đây rốt cuộc không thể đi tới thêm tí nào, mà ngược lại theo ánh trăng kia càng ngày càng thịnh vậy mà lại có xu hướng phản công lại, mà lúc mới bắt đầu hồng mang có uy lực rất lớn, sau khi chậm rãi khuếch tán lực lượng lại bị suy yếu, thế mà lại bị ánh trăng kia chậm rãi đè ép xuống.

Tôi thấy cũng bực, thầm nghĩ phải chống lại bằng mọi giá, nên giơ tay viết thêm hai chữ Cấm nữa, sau khi hợp lực đánh ra thì rốt cuộc cả người không kiên trì nổi nữa, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, trái tim cảm thấy khó chịu giống như nó sắp nhảy ra ngoài tới nơi, tôi vội vàng đem toàn bộ tâm thần đắm chìm trong bức họa cổ kia, sau một hồi lâu mới chậm rãi khôi phục được một chút.

Ý thức dần dần trở về, tôi vội ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên trông thấy hồng mang chữ Cấm kia lại lên cao rất nhiều, có thể nhìn thấy nó đã đuổi hết ánh trăng trong viện này ra ngoài, chiếu ở trên không sân, nhìn qua, giống như tôi đang đứng trong làn nước biển đen tối, hồng mang là mặt biển, mà ánh trăng chính là thế giới sáng sủa bên ngoài.

Tình cảnh này rất là quỷ dị, mà nơi xa kia ánh sáng trắng lại vẫn là cứ liên tiếp được đánh ra, Y Thắng dường như cũng đang liều mạng, mỗi khi đánh ra một luồng ánh sáng trắng liền hét lớn một tiếng, nhưng tôi nhìn ra được ánh sáng trắng kia đã càng ngày càng mỏng manh.

Hình như tên kia cũng đã là nỏ mạnh hết đà!

 

0.11030 sec| 2431.297 kb